11/4/20

Chuyện Buồn Lũ Lụt Quê Tôi.

Thiên tai giáng họa Quê nhà!
Năm (5) cơn bão lụt, sảy ra tiếp liền,
Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên,
Mênh mông biển nước, một miền bao la!

Chuyện buồn lũ lụt xót xa!
Ước trên nửa triệu căn nhà tiêu tan!
Người dân, vốn đã nghèo nàn,
Lại lâm vào cảnh, cơ hàn bi thương




Chuyện buồn: - Việt Cộng bất lương!
Nhân cơn bão lụt, tìm phương làm giầu.
Chúng đã, xe hơi, nhà lầu,
Mà “Tiền Cứu Lụt”... cắt đầu, xén đuôi!







Chuyện buồn lũ lụt Quê tôi,
Nước dâng, Bà ngoại chết trôi trong nhà!
Cháu con đục mái khiêng ra
Mênh mông biển nước, chôn Bà nơi đâu?






Chuyện buồn nhiều cảnh thương đau,
Nhà kia, nước cuộn bùn sâu tràn về
Có bé trai, tuổi búp bê,
May còn sống!... giữa tứ bề bùn dâng!




Chuyện lũ lụt, xót xa lòng,
Nơi kia, bùn đất theo dòng, trôi đi,
Hiện ra, quang cảnh sầu bi...
“Mẹ ôm con chết” !!! cực kỳ đau thương!!!

Chuyện bão lụt, ở Quê hương,
Kể sao cho hết thê lương điêu tàn!
Người mất tích, cửa nhà tan,
Đâu đây nghẹn tiếng khóc than u sầu




Ruộng đồng chìm ngập nước sâu,
Đàn gia súc, cũng cơ hầu chết theo!
Hãy quan sát, mấy con mèo,
May gặp cây chuối, mà trèo lánh thân!

“Thiên tai” thảm khốc vô ngần!
Lại còn “ách Cộng”, tăng phần thương đau!”
- Con qùi lạy Đấng Tối Cao,
Xin thương, phù hộ đồng bào Việt Nam!

Trần Quốc Bảo

CHƠI VƠI THUYỀN MỘNG

Kính thưa Thân Hữu, Ngày Nov.4,2020 vừa qua, là “64th Anniversary” của vơ chồng chúng tôi. Vậy có bài thơ kỷ niệm, Xin được chia sẻ niềm vui nhỏ đó với Quí Vị. Kính mời coi giải trí.

Sông Gia định, bắc nhịp cầu thương mến
Nối đường tình, cho anh đến với em
Ngôi Thánh Đường, mỗi chủ nhật êm đềm
Bỏ Chí Hòa, sang Thị Nghè, xem Lễ.

Em thánh thiện, như một cành thiên tuế
Chắp hai tay, trước Đức Mẹ Đồng Trinh
Lời yêu đương, đã chẳng dám ngỏ tình
Chỉ ngây dại, ngắm nhìn em cầu nguyện!

Thế mà Chúa, đoái thương hồn mê luyến!
Ban hồng ân cho hai đứa yêu nhau
Khởi cuộc tình, bởi ơn phúc nhiệm mầu
Trong im lặng, mà nói nhiều, em nhỉ!

Chúa gửi đến, những ân nhân cao quí
Chị Diễm, Cô Mến, Bác Thái, anh Châu :
Kết hiệp chúng mình, thành Chú Rể, Cô Dâu
Tiếng sét ái tình! - Nụ hôn hạnh phúc!

Các Vị ân nhân, nay xa trần tục
Còn lại bây giờ, hai chúng ta thôi
Nhịp cầu ái ân, vào dĩ vãng rồi
Nhà thờ Thị Nghè, nằm trong kỷ niệm.

Kể cũng lạ, quê hương cùng Phát Diệm
Tình như mơ, mà tuyệt diễm em ơi!
Địa cầu tròn, mình ghé bến khắp nơi
Sáu mươi bốn năm, chơi vơi thuyền mộng!

Richmond, Nov.4, 2020

Trần Quốc Bảo

11/3/20

Một thoáng hương xưa, Đà Lạt...

Bích Huyền

Vâng, Đà Lạt trong trí nhớ của chúng ta luôn luôn kèm theo một chút lạnh lẽo, một chút sương mù và rất nhiều ấm áp nếu có một chút tình yêu ở đó.
Có thể gọi Đà Lạt là thành phố thơ mộng, vì cảnh trí, vì khí hậu của Đà Lạt. Rừng Ái Ân, hồ Than Thở, cái cách người ta đặt tên cho rừng, cho hồ ấy, không thơ mộng sao?

Đà Lạt có bốn mùa lạnh. Lạnh, nhưng vẫn có những ngày bạn có thể mặc phong phanh một chiếc áo thung hay một cái chemise, ra đường “Đưa em xuống phố trưa nay, mà lòng ngây ngất cơn say”. Nhưng đó là “một cuộc phiêu lưu nhỏ”. Vì, chỉ cần một đám mây bay qua che bớt mặt trời, một trận gió từ những khu rừng xa hơn nữa thổi lại, là cái lạnh đã ùa vào cơ thể thay cho khoảng nắng ấm, làm bạn phải co người lại. Hoặc nếu có hai người thì đi sát gần nhau hơn tìm hơi ấm… Cái đi sát vào nhau ấy, cái co mình vì lạnh ấy không hẳn vì rét mà chính là cái cách, là lúc, người ta thưởng thức cái lạnh của Đà Lạt. Phải không, thưa các bạn?

10/31/20

TÌNH VÀ TỘI


Con tàu VIA đang băng ngang qua những tỉnh bang của vùng đất lạnh, tình nồng, từ Toronto đến Vancouver, trong một ngày hè nắng ấm tươi đẹp. Bà Lan đang ngồi ngắm nhìn vùng đồng bằng hoang dã của tỉnh bang Ontario. Đối diện bà là một phụ nữ mặc áo thun màu cánh sen, đội chiếc mũ cap màu xanh ngọc hơi kéo xuống để che mặt, cô ngồi dựa lưng đằng sau ngủ gà, ngủ gật. Sau vài tiếng đồng hồ cô tỉnh dậy, đi WR (wash-room, phòng vệ sinh) rồi trở lại nhìn bà Lan mỉm cười một cách thân thiện. Bà Lan cũng mỉm cười lại và nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Chị nói tiếng Việt phải không?” Chị nở nụ cười tươi tắn nói: “Ủa chị là người Việt luôn hả? Sao chị biết em là người Việt? Bà Lan bảo bà nhìn vào mắt chị và đoán vậy.

Trong lòng bà Lan cảm thấy an tâm hơn khi có một người đồng hương là bạn đồng hành trên tàu.

Người phụ nữ tự giới thiệu: “Em là Hiền. Còn chị?”

Bà Lan vui vẻ bắt tay với Hiền nói: “Tôi là Lan”

Hiền hỏi: “Chị đi du lịch hay đi thăm ai mà đi một mình vậy?”

Bà Lan nói: “Tôi đi du lich Vancouver cùng mấy người bà con ở Calgary. Họ sẽ gặp tôi ở ga Vancouver. Còn chị?”

10/29/20

Thông Báo Chấm Dứt Sinh Hoạt của Nhóm Email Group Thunhan1-2

Tiếp theo thông báo của Yahoo, cung cấp diễn đàn trực tuyến cho những người dùng mạng Internet trên không gian Mạng, chấm dứt cung cấp dịch vụ này vào ngày 15.12.2020, DĐ Thunhan1-2 thông báo chấm dứt sinh hoạt nhóm Thunhan1-2 kể từ 27.10.2020

Thưa quý bạn TN1-2 ,

Nhóm email Thunhan1-2 đã sinh hoạt được 15 năm nay với cùng đích nối kết, bắc nhịp cầu với nhau, sau một thời gian cách biệt, để cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa và hỏi thăm sức khoẻ, chuyện trò mầy tao, không phân biệt màu sắc và tuyên truyền tôn giáo và chánh kiến, dễ gây sự chia rẽ .

Tiếc thay , nhiệm vụ cao đẹp đó không được hoàn thành .

Do đó , BĐH quyết định giải thể nhóm email Thunhan1-2 kể từ 27/10/2020.
Kính chúc quý bạn và gia đình bình an và hạnh phúc .
Thân kính,

BĐH

SỰ "GIÀU CÓ" CỦA NGƯỜI NGHÈO


Hồi còn là sinh viên vào các kỳ nghỉ, tôi thường xin dạy thêm ở các trường mẫu giáo. Lần đó tôi xin được một chỗ làm ở thị trấn St.Louis. Ngày mùng 2 của tháng, tôi mới được biết ở đây người ta chỉ được trả lương vào cuối tháng. Lúc đó tôi lặng người, bởi trong túi tôi chỉ còn 4$, tôi không thể trả tiền trọ chứ đừng nói đến đổ xăng hay ăn tối.

Tôi có một cây kèn trumpet và biết chơi piano một chút, nên ý nghĩ đầu tiên của tôi là dùng chúng để kiếm tiền. Nhưng ở đâu? Tôi còn chưa quen với thị trấn này. Thế là tôi quyết định: đem cái kèn của mình đi … cầm đồ, được 15$, đủ trả tiền trọ cho ngày hôm đó và hôm sau nữa. Nhưng rồi sẽ ra sao?

Có một quán cà phê nghèo nằm ngay cạnh tiệm cầm đồ. Tôi vào và gọi cốc bia 35 xu. Rồi ngồi bên cốc bia và thừ mặt ra.

"Trông cậu cứ như vừa đánh mất đồng xu cuối cùng ấy, con trai!", người hầu bàn già lại gần tôi và nói như vậy.

Ông ấy tên là Charlie, 60 tuổi. Tôi kể cho ông ta nghe mọi chuyện, kể cả chuyện cầm chiếc kèn. Charlie nghe rồi hỏi: "Cũng biết chơi piano à?".

"Cháu biết một chút thôi …". Charlie lại suy nghĩ vài phút, rồi hỏi tiếp: "Có biết chơi bài “Stardust” không?".

Thật may, đó là một trong số vài bài tôi biết chơi. Tôi thử chơi cho Charlie nghe, cố gắng hết sức. Không hay lắm, nhưng Charlie có vẻ thích. Ông cười vang và vỗ tay theo: "Cậu chơi không hay lắm, nhưng không tệ đến nỗi có thể đuổi hết khách đi đâu! Mỗi tối cậu hãy đến đây chơi bản nhạc này, tôi sẽ cố giúp cậu kiếm được đủ tiền cho đến khi nào cậu được trả lương. Có bộ vest nào không?".

Tôi không có, nên Charlie phải dẫn tôi đi mua ở một cửa hàng đồ cũ. Bộ vest màu nâu, có lẽ được dùng cho những người 40 tuổi, nhưng dù sao nó cũng hợp với tôi.

Ngày hôm sau, khách đến quán cà phê vào khoảng 6 giờ tối. Trông ai cũng vất vả và lấm lem.

Họ già hơn tôi nhiều, có những người trông khắc khổ và lôi thôi. Họ nghe “Stardust” và những bài hát cũ mà tôi chơi một cách chăm chú, có người còn khóc. Mỗi tối vài lần, Charlie đặt một chiếc hộp lên quầy hàng và kêu lên: "Anh em, chúng ta cần giúp đỡ cậu bé này!". Và đôi khi ông kể lại cả tình trạng của tôi: sống một mình và không có tiền.

Ðến buổi tối thứ ba, có một bà cụ đến gần tôi: "Con trai, ta không có tiền để giúp con đâu, nhưng ta có một căn phòng ở ngay bên cạnh và không dùng tới. Con có thể ngủ đêm ở đó để khỏi phải trả tiền nhà trọ.".

Và thế là cứ ban ngày thì tôi dạy trẻ con ở trường mẫu giáo, tối chơi nhạc cho những người già ở quán của Charlie. Sau một tháng, tôi được lãnh lương. Tiền lương khá cao, đủ để tôi có thể sống đàng hoàng. Tôi quay lại quán của Charlie chơi thêm một buổi nữa. Lần này tôi nói Charlie đừng đặt cái hộp lên bàn, vì tôi đã có tiền rồi.

Nhưng ở chỗ mà mọi hôm Charlie đặt cái hộp, hôm nay mọi người vẫn để tiền vào, dù không có hộp. Có nhiều đồng xu, và cả 1 tờ 20$.

Tôi không biết điều gì đã làm cho những người nghèo khổ ấy lại muốn giúp một “thằng bé” mà họ không quen biết, khi chính họ sống cũng vô cùng chật vật.

Sau này tôi chơi piano tốt hơn và cũng làm thêm tại một khách sạn lớn. Tôi chơi piano cho những người khách giàu có và sang trọng. Nhưng chưa một lần nào, và chưa một ai sẵn sàng chia sẻ với tôi chính những gì họ có như những người nghèo ở quán của Charlie ...